Hotline: 028 6285 8080
Gương Mặt Xuất Sắc

10/08/2022

10:51

TRUYỀN CẢM HỨNG VÀ ĐỒNG HÀNH CÙNG CON – NHÀ THƠ NGUYỄN PHONG VIỆT

1.
Tuổi thơ mình, không có ai dạy cách đọc sách và đọc thể loại gì. Vì đơn giản ba má mỗi ngày lo hai bữa cơm gia đình đã bạc mặt ra, con cái theo cách nào đó, phải tự độc lập việc học…
Nhà gần một hiệu sách cũ. Mà hiệu sách cũ ngày đó một là thể loại tiểu thuyết ngôn tình của Đài Loan, hai là tiểu thuyết võ hiệp, cùng với đó là một ít tác phẩm văn học cổ điển nước ngoài và Việt Nam… Mình cứ nhìn bìa tiểu thuyết võ hiệp với kiếm, cung và phục trang đầy khí phách giang hồ là mê mẩn ngay.
Những trang viết của Kim Dung, Cổ Long, Hàn Giang Nhạn, Ngọa Long Sinh… với bí kíp võ công, đao kiếm rợp trời, tuyết trên núi cao, rắn rết nơi vực sâu, ân ân oán oán… cứ thế khai phá một thế giới khác trong trí tưởng tượng của mình. Ngày đó, những giấc mơ hằng đêm lặp lại với việc trở thành một kiếm khách đấu với kẻ xấu giữa trời tuyết mịt mùng là chuyện bình thường…
Về sau này, mình cũng nghĩ, có khi nhờ những năm tháng say mê tiểu thuyết võ hiệp đó, đã tạo dựng nên trong mình ít nhiều sự phong phú về khả năng sáng tạo ngôn ngữ…
2.
Mình không được học hành gì về báo chí chuyên nghiệp. Mọi thứ chủ yếu đến từ việc tự học. Những bài báo ngày đầu đi viết bị gạch chi chít những nét bút bi đỏ của các sếp vì lỗi chính tả, viết lặp ý, viết dài mà không có thông điệp rõ ràng… Có khi bài báo dài cả 1.000 chữ cắt xuống còn cái tin 150 chữ là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Nhưng rồi vẫn cứ sai, vẫn viết dài, vẫn rối rắm cách hành văn… Nhưng mà may mắn cứ kiên trì từng chút một, sai thì viết lại, bài chưa hiệu quả thì ráng tiếp thu ý kiến của sếp để viết chắt lọc và rành mạch hơn.
Với mình, ngày tháng đó thực sự là một chuyến phiêu lưu nhiều rủi ro nhưng cũng đầy thách thức. Không chắc mình thành công với nghề viết, nhưng luôn tin nếu mình cố gắng, nhẫn nại, kiên trì thì một ngày nào đó mình sẽ làm chủ được ngòi bút của mình. Còn ngày đó là ngày nào, thì cứ phải trông chờ vào những nỗ lực của bản thân…
3.
Mình cũng đã nuôi dạy Haro theo cách như thế. Gần như không ai chỉ bảo, chỉ bằng việc sai thì sửa, lại sai lại sửa… song luôn vững tin là một lúc nào đó mình sẽ đạt được một kết quả gần với mong đợi.
Mà mong đợi đó cũng chỉ đơn giản là Haro học để vui, để khám phá ra năng lực bản thân tốt nhất ở khía cạnh nào, để hiểu rằng thế giới này thực sự rộng lớn so với kiến thức nhỏ bé của con…
4.
Ở môi trường dạy tiếng Anh của Yola thật may mắn mọi thứ cũng được vận hành theo cách đó. Không tập trung vào điểm số, cũng không bắt trẻ con trở thành những thần đồng về ngoại ngữ… Học tiếng Anh ở YOLA chỉ đơn giản là cách để con trẻ tự tay mình mở ra cánh cửa bước vào thế giới phẳng. Ở đó vừa có kiến thức, vừa có kỹ năng và vừa có cả niềm vui để thoải mái sáng tạo với những cuộc phiêu lưu theo sở thích bản thân.
Hãy để giáo dục là niềm vui, điều không hề dễ nhưng YOLA đang cố gắng làm điều đó theo cách tốt nhất có thể. Dành cho những phụ huynh muốn cùng con cất bước mở hành trình: hội thảo “Làm cha mẹ truyền cảm hứng”
5.
Ước mơ lớn nhất của một đứa trẻ con, có lẽ là mỗi ngày thấy mình thức dậy với gương mặt tươi tỉnh, để tự tin bước ra ngoài kia khám phá cuộc sống…
Mà, hình như, người lớn cũng giống như vậy!

Cái choàng vai rất đỗi người lớn của Haro. Ảnh: Nguyễn Phong Việt.

Đừng bỏ lỡ
điều thú vị từ Yola

TRẢI NGHIỆM LỚP HỌC THỬ 0 ĐỒNG Lên đến 4 tuần học

Đăng ký học thử